Tạp văn: Chàng trai Tháng 8
Tôi và anh.
Anh ngang qua tôi như cơn mưa Sài Gòn, đến vội vã và
ra đi cũng tựa thế.
Nhìu lúc tôi tự hỏi, tôi và anh là gì?
Anh em? Không phải, chã có chút quan hệ anh em hay
dòng máu huyết thống nào chảy trong tôi và anh cả. Anh chỉ đơn giản hơn tôi vài
tuổi…và điều đó chưa thể xác định một mối quan hệ anh em…dù là anh em bạn
Bạn bè? Không phải, những người bạn thường chi cho
nhau cả giờ đồng hồ để tám chiện 1 cách tự nhiên nhất có thể, đôi lúc còn quánh
đập, mắng nhiếc rồi lâu lâu phang ra mấy câu tục chỉ mang tính chất đùa giỡn…Tôi
và anh cũng đôi lúc thế. Thỉnh thoảng anh phang thẳng 1 câu làm tôi suýt bật nhào, tôi cũng tìm cách chế ngự bằng những
câu k kém cạnh…nhưng cứ thế, ban đầu có chút vui đấy…nhưng rồi thì nhạt nhẽo dần
bởi nó chã có mấy tự nhiên, cứ thể là đang cố.
Rồi anh cũng kể tôi nghe này nọ, những câu chuyện
mang tính chất tâm sự, đôi khi tôi cảm nhận được chút dư vị trong đó…nhưng lắm
lúc cũng trơ trơ ra và đơn thuần chỉ là nghe. Và những câu chuyện của tôi cũng
nhạt nhẽo, cứ thể là đang cố…
Yêu nhau chăng?
Điều này thì tôi đang tìm kiếm câu trả lời cho nó
Cho đến hôm nay là 1 tháng trọn vẹn koi như là tôi
biết đến sự có mặt của anh trong cuộc sống của mình. 1 tháng đó đôi lần đi
chơi, vòng vèo đường phố SG cùng những câu chuyện và thoang thoảng mùi nước hoa
của anh trên áo tôi…1 cảm giác rất nhẹ nhàng mặc dù tôi lun cố cho rằng nó rất
bình thường và tôi nói chuyện với anh như 1 cục đá biết nói hay chỉ là 1 khúc cay
biết củ động. Chỉ thế thôi…tôi chỉ biết cho anh thấy 1 điều rằng tôi vô vị thật
sự và tôi đang vô cảm nhất có thể.
Tôi thích anh chăng?
Đó là câu hỏi lun thường trực trong đầu tôi sau mỗi
lần đi vòng vèo cùng anh…Tôi lun tự hỏi tôi với a là gì nhỉ? Với tôi, anh là 1
khái niệm không thể lý giải nổi…Anh có nhiều những mối quan hệ nảy sinh dựa
trên cảm xúc bất ngờ của mình và có cả những mối quan hệ nghiêm túc lâu dài…tất
cả đều đang diễn ra, song song nhau và không hề va chạm. Anh kể cho tôi nhiều về
những chuyện ấy…tôi lắng nghe và chợt nhận ra 1 điều rằng tôi đã thích anh dẫu
lý trí vẫn lun biết rằng điều đó là không thể. Đôi lúc tôi tự biện hộ rằng tôi
vốn là đứa đa cảm, tôi hồn nhiên đón nhận những cảm xúc mới dù chỉ thoáng qua
và cho rằng nó sẽ thành hiện thực…vô tư đến mức ngu ngốc nhất có thể, tôi lun cố
thủ tư tưởng a đã có bạn gái và xem đó như là 1 thứ ranh giới vô hình nhưng cực kì vững chắc, nó
nhìu gai, và nêu như tôi chạm vào anh, tôi sẽ lập tức chãy máu. VÀ chãy máu tức
là ĐAU.
Có lần anh chở tôi về và hát tôi nghe. Không ai có
thể hiểu cảm xúc của tôi lúc bấy giờ…nó kì lạ lắm…lúc ấy thật tình tôi chỉ mún
vòng tay ôm nhẹ qua anh. Những lúc ấy tôi cho rằng tôi yêu anh, nhưng chỉ là 1
phút. Đó là cái khoảnh khắc đẹp nhất, tựa lúc con bướm chuôi ra khỏi cái kén và
xòe cánh bay, khoảnh khắt 1 phút ấy ngắn ngủi nhưng đẹp vô cùng.
Tất nhiên, dẫu mơ mộng và hoang tưởng cỡ nào thì tôi
cũng lun nhắc mình rằng “quanh anh có tường gai đấy nhé, đừng có dại mà chạm
vào”. Thế là bao nhiu thứ bay bổng bổng tự dung rớt cái ầm xuống…=.= tôi quay về
với thực tại, a là mặt trời và tôi k là gì cả.
Vài ngày k gặp nhau, tôi cũng k biết phải trả lời những
tin nhắn của anh thế nào. Im lặng
….
Bạn đã từng biết đến những khoảng lặng như thế chưa
nhỉ?
Nó chẳng vui vẻ gì hay nói khác hơn là nó bùn ghê gớm
Rồi thì tôi cũng hẹn a ra vì 1 lý do đơn giản là tôi
mún lấy lại đồ của mình. Anh đồng ý.Cái ngày đó cũng khó quên như cái lúc tình
yêu 1 phút của tôi nảy nở. Trời mưa và tôi chỉ nhận đồ và chào anh để quay vào
nhà, anh chạy xe về... ngoài cái áo khoác tôi gửi chỗ a, tôi còn nhận được 1 cái
móc khóa dt…Thế là kết thúc 1 mối quan hệ kì cục mà không có lời kết. tôi lun
đinh ninh là vậy!
3 phút sau tôi nhận được điện thoại từ a, a bảo đi đâu đó đi. Tôi
đồng ý. Thế là đi…cứ đi thế thôi
Anh nói với tôi “Có cảm giác đây là lần cuối chúng
ta gặp nhau” tôi cười…nhạt nhất có thể. Bởi anh không cần nói tôi cũng biết điều
đó…
Im lặng
Im lặng
Những khoảng trống rất nhiều trong cuộc trò chuyện
hôm đó…
Rồi thì a lại kể chuyện như cố để cho tôi biết điều
gì nhưng…rất tiếc là tôi cũng k đủ thông minh để hiu~
Đêm đó tôi nhận đc tn của anh, anh bảo cứ hãy tự
nhiên và mún cả 2 cho nhau cơ hội, nếu tôi đồng ý, đừng sợ vì a sẽ không bao giờ
làm tổn thương thôi đâu…và tất nhiên tôi hỉu rằng anh mà có tổn thương tôi thi
cũng chỉ tôi đâu thôi…a có bị gì mà sợ!
Anh nào có biết là tôi đã đâm đầu chết trước khi kịp
chạm vào anh vì a là mặt trời, mặt trời thì chói quá mà tôi thì không là gì cả!
Ưm` thì khi viết ra những lời này tôi cũng chã biết
mình đang nghĩ cái gì…đúng là tôi và anh không là gì cả, t không dám yêu thích
a như những ngày đầu vì lần này lý trí tôi hành động nhanh quá, tim tôi không kịp
phản ứng gì cả…nhưng dẫu sao tôi cũng rất vui vì sự có mặt của anh trong 1
tháng vừa qua, 1 tháng nhưng cũng đủ để cho cuộc sống của tôi cũng đủ sắc màu
và mắt tôi có thể sang thêm 1 chút.
Còn cả 1 khoảng dài chưa kể hết nhưng đúng là dù có
kết thúc câu chuyện thì cũng không thể xác định được tôi và anh là gì trong mắt người còn lại và cả 2 là gì trong mắt nhau.
Tôi dung cảm đứng dưới mưa, chấp nhận ướt mình tí xíu để có thể cảm nhận sự mát
mẻ, dù những cơn mưa chỉ đến và đi do sự hội tụ mây…và khi mây tan thì mưa cũng
hết…chấm dứt 1 mối quan hệ ngắn ngủi k vui và cũng chẳng k mấy bùn…
Trời Sài Gòn tôi thì cứ mãi gay gắt nóng, và anh thì
như 1 cơn mưa, vội đến vội đi, nhưng cũng đủ làm mát 1 góc nhỏ nào đó, những
vũng nước đọng rồi cũng chóng khô để lại 1 SG nóng cháy như bình thường…
Chào anh, chàng trai Tháng 8…
with love <3
ThuyLan